Bạn Hồ Tuấn Anh – sinh viên Trường ĐH Kinh tế – Tài chính TP.HCM với sự nỗ lực vượt bậc cùng ước mong là ánh cho của cha sau này. Cả cha và mẹ Hồ Tuấn Anh đều khiếm thị. Ba năm trước mẹ mất, khó quá nên cha và em gái phải rời TP.HCM về Đồng Tháp sống. Bạn ở lại nhà bác gái tiếp tục đi học và vừa đậu vào Trường ĐH Kinh tế – Tài chính TP.HCM.
Nhận tin đậu đại học, Tuấn Anh đến trước bàn thờ chắp tay lạy mẹ rồi gọi báo cho cha. Ông Hồ Văn Minh – người cha khiếm thị ở cùng con gái và mẹ già tại huyện Lấp Vò (Đồng Tháp) – mừng rơn nhưng rồi chợt đắn đo vì chưa biết làm sao nuôi con trai những ngày sinh viên sắp tới. Nhưng ông quyết cho con đi học vì “chỉ có học mới giúp con thay đổi cuộc đời”.
Sau khi được bác gái giúp đóng học phí nhập học, Tuấn Anh đôn đáo tìm việc làm thêm. Bởi vài lần về quê, bạn thấy cha cũng ít khách, có hôm chẳng có ai. Mà cha còn phải lo cho em gái đang học lớp 7, cuộc sống cũng chật vật lắm. Vậy nên cậu quyết kiếm việc làm thêm để tự trang trải chi phí học tập còn ăn uống đã có bác gái giúp.
Lúc mẹ còn sống, mỗi lần mẹ nói chỉ ước nhìn thấy khuôn mặt, hình hài con thế nào, rồi mẹ thường gọi Tuấn Anh lại gần, ôm con vào lòng. Đôi bày tay mẹ cứ thế xoa khắp người, lần tìm như để phần nào giúp mẹ cảm nhận, mường tượng về hình hài của con. Vậy mà một ngày mẹ phải nhập viện cấp cứu vì nguy hiểm tính mạng do chỉ số đường huyết lên quá cao. Và không ai cứu được mẹ! Đùng một cái, mẹ ra đi đột ngột. Lúc đó, Tuấn Anh đang học lớp 9, em gái chưa hết tiểu học. Cú sốc đó khiến Tuấn Anh như bừng tỉnh bởi trước đó vẫn là đứa bé ham chơi, ít khi chú ý lời mẹ dặn, thậm chí có ngày còn trốn học đi chơi.
Mẹ đi rồi, Tuấn Anh lao vào học như để chuộc lỗi mà cũng là thực hiện niềm mong mỏi của cha mẹ. “Mình từng khiến cha mẹ buồn lòng vì bỏ học đi chơi. Rồi mẹ ra đi quá nhanh, cú sốc khiến mình hụt hẫng và phải thay đổi. Mình muốn sau này trở thành chỗ dựa cho cha và em gái để mẹ yên lòng nhắm mắt. Chỉ có học mới giúp mình thực hiện được mong muốn này”, Tuấn Anh bày tỏ.
Hồi đầu năm học lớp 12, bác gái gửi Tuấn Anh vào học nội trú tại một trường tư thục để cháu toàn tâm toàn ý chỉ lo học hành. Và nỗ lực ấy được đền trả xứng đáng bằng kết quả đỗ đại học như cả nhà mong ước. Ngoài giờ học, cậu tranh thủ giúp bác gái làm việc nhà. Tuấn Anh tự nhủ mất mẹ nhưng may mà còn bác gái yêu thương lo lắng không khác gì mẹ nên cũng phần nào vơi nỗi tủi thân.
Cậu quyết tâm phải học tốt không chỉ để trả ơn bác gái đã bảo bọc mình bao năm qua mà còn nuôi ước mơ ra trường, tìm được việc làm ổn định để đón cha và em gái lên TP.HCM và gia đình đoàn viên.